Vietnamese Transcript
Nguyễn Tú Linh Interview: October 17, 2020
Interviewer: Nhu Le
Nhu Le: Xin bạn vui lòng giới thiệu về bản thân và cho biết bạn sinh ra và lớn lên ở đâu?
Nguyễn Tú Linh: Chào bạn! Tôi tên là Linh hoặc Tú Linh Nguyễn. Tôi sinh ra ở Falls Church, Virginia nhưng tôi lớn lên ở Portland, Oregon.
NL: Cha mẹ bạn đến từ đâu? Họ là người tị nạn hay người nhập cư?
NL: Bố mẹ tôi đều đến từ Việt Nam. Vâng, họ đều là người tị nạn/nhập cư.
NL: Bạn có biết họ đến Hoa Kỳ bằng cách nào và khi nào không?
NL: Tôi không nhớ tên chương trình mà mẹ tôi đã qua. Bà ấy là một người có hai dòng máu Việt Nam và da đen, do đó bà ấy đã tham gia một chương trình và đến Mỹ khi bà ấy 16 tuổi. Đó là vào năm 1989. Đối với bố tôi, lúc đầu tôi không biết vì cả bố và mẹ tôi đều không thích nói nhiều về quá khứ của họ. Tình cờ, khi tôi thực hiện một bài nghiên cứu trong trường học, tôi phỏng vấn mọi người, tôi đã phỏng vấn bố tôi. Từ đó, tôi cũng biết được một chút nền tảng về khía cạnh câu chuyện của ông ấy. Ông ấy nói rằng ông ấy đến Mỹ vào năm 1994, và ông ấy đã qua theo diện HO.
NL: Cha mẹ của bạn có bao giờ nói về kinh nghiệm của họ khi là người tị nạn / nhập cư không? Điều gì đã được nói hoặc không được nói? Phản ứng của bạn khi biết được câu chuyện.
NL: Mẹ tôi là một người cởi mở hơn. Mặc dù vậy, vì tôi đã phỏng vấn bố tôi về hành trình của ông ấy, muốn biết thêm về ông ấy nên tôi chưa tìm hiểu về mẹ mình. Đối với bố tôi, những gì ông ấy đã chia sẻ với tôi vì mục đích học tập, ông ấy nói về việc đi thuyền và tất cả những yếu tố điên rồ được giả định bởi nó như bạn không có đủ thức ăn trong một thời gian rất dài, nếu bạn thuyền bị hỏng thì bạn sẽ bị diệt vong. Bên cạnh việc một số người đã phát điên vì nhiều tháng trên biển, họ sẽ hủy bỏ việc ăn thịt đồng loại. Ông ấy cũng nói về việc ở Philippines trong bốn năm và quá trình đến Mỹ và cách ông ấy thậm chí bị đuổi về vì có thời điểm ông ấy đã lớn tuổi. Sau đó, bố tôi được trở lại đây và ông ta may mắn có được ông Nội tôi là quân nhân miền Nam, Việt Nam nên bố tôi có thể qua đây trở lại đây trong diện H.O. Tôi nghĩ đó là điều vô cùng điên rồ vì tôi biết cuộc sống của bố mẹ ở Việt Nam rất vất vả nhưng tôi cũng không thảo luận về quá trình để qua được đây và nhiều người nói rằng rất khó để vào được Mỹ. Tuy nhiên, tôi chủ yếu nghĩ rằng đó là bởi vì nhiều người muốn vào Mỹ. Bên cạnh tất cả các yếu tố; Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sự nguy hiểm về thể chất, rủi ro về tính mạng có thể mang đến cho ai đó và quá trình như chờ đợi rồi quay lại mà không biết liệu bạn có qua được hay không. Tất cả những điều đó đã thổi bay tâm trí của tôi và khiến tôi cảm thấy ấn tượng vì bố tôi cũng nói về việc phải bơi đến chiếc thuyền khó khăn vì ông ấy phải mang vác một ai đó.
NL: Bạn đã sống ở Oregon cả đời chưa?
NL: Tôi sinh ra ở Virginia, sau đó chúng tôi chuyển đến Michigan được vài năm và tôi sống ở đây từ khi tôi ba tuổi.
NL: Bạn có thể mô tả khu phố mà bạn lớn lên và kể từ khi bạn chuyển đến Oregon?
NL: Tôi chủ yếu sống trong khu dân cư đông đúc của người Việt, thật tuyệt vì tôi có cơ hội để làm quen với những người xung quanh với nền văn hóa của tôi. Tuy nhiên, rõ ràng cũng có các chủng tộc khác. Nếu tôi thành thật mà nói, thì khu phố mà tôi sống ở một góc độ nào đó sơ sài. Hiện tại, tôi đã chuyển lên một vài dãy nhà trong những năm qua. Tôi sống gần một công viên rất đẹp. Mọi người thích đưa thú cưng của họ đến và điều đó tạo ra một cộng đồng. Mặc dù vào ban đêm, nó có thể hơi rùng rợn vì đôi khi có những người vô gia cư ở gần đó. Một số người thích hút thuốc trong công viên, điều này là không tốt. Hồi đó, nhà tôi ở sau Springwater Trail, một con đường mòn dài. Mọi người đạp xe xung quanh đó là niềm vui nhưng tôi không bao giờ đi vì nó không an toàn. Ở Spring Water Trail, có một bãi cỏ khô lớn, tạo nên một quang cảnh hấp dẫn nhưng cũng có lúc gây cháy do người dân không cẩn thận. Nói chung, khu phố của tôi là người châu Á nhưng cũng đa dạng và có những đặc điểm thú vị như hố rắn, công viên, hoặc đường mòn, v.v.
NL: Là một học sinh thuộc Sở Học Chính Portland, bạn có thể mô tả trải nghiệm của mình không?
NL: Trải nghiệm ở trường không phải là tuyệt vời nhất nhưng điều đó đến từ quan điểm của học sinh nhiều hơn vì học khu của chúng tôi không có nhiều kinh phí và đã xảy ra sự cố trực tuyến và chúng ta không biết hoặc có cách nào tốt để cung cấp máy tính cho mọi người và thông thái về công nghệ. Ít nhất với COVID 19, thật tuyệt khi họ có thể có được máy tính cho tất cả những người cần wifi. Ngoài ra, tôi cảm thấy như mình đã đến một trong những ngôi trường tốt hơn trong PPS nên không có bất kỳ sự đố kỵ hay sự kiện kịch tính nào xảy ra. Mọi người đều có động lực học tập, nhóm người mà tôi tương tác đã học rất chăm chỉ để đạt được điểm cao, điều này đã giúp tôi có một con đường tốt.
NL: Bạn có theo học Trường Việt từ nhỏ không? Bạn đã học và làm gì khi ở đó?
NL: Tôi học Trường Việt từ mẫu giáo đến hết lớp 12. Theo những gì tôi nhớ, chúng tôi đã làm rất nhiều bài “ chính tả,” chúng tôi học từ vựng, viết và chúng tôi đã đọc rất nhiều bài như thơ, truyện. Phần lớn thời gian, chúng tôi tập trung rất nhiều vào những điều đó. Tôi muốn nói rằng đôi khi chúng tôi tìm hiểu về lịch sử Việt Nam, điều này khá thú vị.
NL: Biết rằng rất nhiều học sinh theo học Trường Việt Nam cảm thấy rằng mình đang bị cha mẹ / người giám hộ ép buộc. Bạn có cảm thấy như vậy?
NL: Khi lớn lên, tôi có cảm thấy mình buộc phải học tiếng Việt, đến trường Việt Nam và tham gia vào lớp học tiếng Việt. Có lẽ bởi vì tôi không thích thú với nó, nó khiến tôi lo lắng. Tôi cảm thấy sợ hãi và áp lực nhưng bây giờ tôi yêu thích học mỗi Chủ nhật, và đó là một trong những phần yêu thích của tôi trong tuần. Vì vậy, bây giờ nó không phải là một sức ép nào cả, tôi nhớ Trường Chủ nhật kể từ khi cách ly xảy ra. Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ có được loại trải nghiệm đó ở bất kỳ nơi nào khác. Vào thời điểm đó, cấu trúc này không hoạt động với tôi trong một thời gian. Do đó, tôi sợ hãi hơn là vui mừng. Nhưng bây giờ, tôi không còn lo lắng nhiều như trước nữa. Tôi thích Trường Việt Nam bây giờ, chắc chắn.
NL: Bạn như thế nào khi lớn lên với tư cách là một người Mỹ gốc Việt?
NL: Tôi biết rất nhiều người bị phân biệt đối xử, nhưng may mắn thay, tôi chưa bao giờ gặp vấn đề đó nhiều. Tôi nghĩ rằng một số người nghĩ rằng tôi trông không giống "người châu Á". Mặc dù khi họ nhận ra rằng tôi là người châu Á, tôi đã ở trong một cộng đồng thân thiện, nơi đó không phải là điều mà tôi phải đối mặt; nó không thay đổi theo bất kỳ cách nào. Vì vậy, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm về việc trở thành "người châu Á" cụ thể nhưng tôi đã được một số người hỏi những câu hỏi như "Bạn là người châu Á nào?" Hoặc nếu tôi đã từng trải qua bất kỳ sự phân biệt đối xử nào khác, có lẽ tôi không nhớ và không nghĩ nhiều về điều đó vì tôi được biết rằng tôi là người Mỹ nhưng tôi trông khác nên tôi là người Mỹ gốc Á mà tôi đã thấy trong nhiều năm qua. Những khái niệm thú vị. Nhưng khuôn mẫu và những thứ khác, tôi nghe nói rằng chúng ta giỏi toán hơn, piano, lái xe. Đó là những gì tôi đã thấy trước đây nhưng tôi chưa thấy bất kỳ hành động xấu xa nào được diễn ra đối với người châu Á. Đối với kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi đã đủ may mắn để nói rằng nền văn hóa của tôi không cản trở bất cứ điều gì. Nếu có, tôi có rất nhiều người bạn da trắng rất hào hứng với nền văn hóa của tôi và rất tò mò khi tôi nói tiếng mẹ đẻ của mình hoặc khi tôi nói về một số truyền thống nhưng không có gì tiêu cực chắc chắn.
NL: Những cách nào để cha mẹ bạn hoặc nền văn hóa của bạn định hình bản sắc của bạn?
NL: Vì cha mẹ là người đã nuôi nấng tôi, là người mà tôi chung sống suốt đời; về cơ bản trong mỗi gia đình, bạn nắm bắt được xu hướng của họ, bạn học được những bài học mà họ dạy bạn, và bạn theo dõi nó để tìm ra con đường của chính mình. Bạn làm điều đó dựa trên sự hướng dẫn của cha mẹ, tất cả chúng ta bước vào thế giới này mà không biết bất cứ điều gì và cha mẹ bạn là những người đầu tiên hướng dẫn bạn. Đối với cá nhân tôi, mẹ tôi là một người có ảnh hưởng lớn đối với tôi. Đôi khi, tôi tin bà ấy quá nhiều, lời nói của bà ấy là luật nhưng đó là bởi vì bà ấy là một người thông minh và bà ấy luôn quan tâm đến tôi. Các mẹ luôn đúng. Rõ ràng, những thứ tôi thích là những thứ vì họ thúc đẩy tôi đi theo hướng đó hoặc chúng thay đổi cách nhìn của tôi thông qua trường học và một trong những ảnh hưởng khác. Tôi tạo ra cái nhìn của riêng tôi nhưng nó vẫn bắt đầu từ bố mẹ tôi. Cha mẹ tôi định hình bản sắc của tôi bằng cách định hình tôi thông qua những gì tôi nhìn, những gì tôi nhìn, những gì tôi tin tưởng, và những điều tương tự.
NL: Mức độ ảnh hưởng đối với tiếng Việt như thế nào? Có vấn đề bất đồng ngôn ngữ trong gia đình bạn không?
NL: Tôi có thể nói rằng tôi được coi là 'thông thạo', tôi có thể viết, đọc. Tôi sẽ không nói rằng tôi chắc chắn là trình độ học giả, uyên bác hay báo chí nhưng tôi có thể nói được những điều cơ bản. Trong gia đình, tôi sẽ nói rằng không có rào cản trong gia đình vì tôi có thể giao tiếp đủ tốt nhưng nếu tôi không hiểu điều gì đó thì tôi có thể hỏi và họ có thể trao đổi, nếu họ không hiểu điều gì đó thì họ có thể mô tả nó đủ tốt để tôi có thể hiểu. Vì chúng tôi nói được cả hai thứ tiếng nên mẹ tôi cũng thông thạo tiếng Anh. Vì vậy, nó hoàn toàn không phải là rào cản ngôn ngữ. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều có thể hiểu tiếng Anh nên rõ ràng là không khó. Nếu đúng như vậy, có nhiều cách khác để giao tiếp - cơ thể, thị giác, tìm đồ vật hoặc google nhưng phần lớn, chúng ta thường không cần phải gặp vấn đề này trừ khi có một số từ vựng đặc biệt trong các ngôn ngữ.
NL: Lớn lên ở Portland, bạn có cảm thấy được kết nối với cộng đồng người Mỹ gốc Việt không? Tại sao hoặc tại sao không
NL: Tôi thực sự đã có vì rất nhiều người Việt Nam ở Portland, điều đó thực sự may mắn. Rõ ràng, giáo xứ Đức Mẹ Lavang rất đông và họ có nhiều người đến không chỉ từ Portland mà còn cả Beaverton, Vancouver, rất nhiều nơi khác đến nhà thờ, thậm chí còn mở rộng Cộng đồng Việt Nam hơn nữa. Vì tôi cảm thấy mình đã gặp rất nhiều người Việt ở đây, một con số khá lớn so với những nơi khác mà tôi có thể liên hệ, đặc biệt là qua nhà thờ.
NL: Đã có lúc nào bạn cảm thấy vô cùng xấu hổ hay vô cùng tự hào là người Việt Nam?
NL: Chắc chắn, có lúc tôi cảm thấy xấu hổ khi là người Việt Nam hay thậm chí là người châu Á. Đôi khi, bản chất thô lỗ và những điều chúng ta làm ở nơi chúng ta không lịch sự hoặc không tốt đẹp có nghĩa là chúng ta cắt đứt mọi người và có quá nhiều cạnh tranh. Chúng ta đã quá quen với bản chất của người châu Á là phải chiến đấu để tồn tại, đặc biệt là ở trong nước hoặc thậm chí ở đây vì rất nhiều gia đình nghèo và họ cần con cái của họ có được nền giáo dục tốt hoặc cuộc sống tốt hơn đã quen với khía cạnh cạnh tranh. Đó là lý do tại sao có rất nhiều đứa trẻ rất thông minh và khuôn mẫu. Tôi không cảm thấy xấu hổ vì mình thông minh, nó tốt nhưng đôi khi chúng ta đã đi quá xa và chúng ta cần học cách lịch sự hơn, điều đó chắc chắn là xấu hổ. Khoảng thời gian mà tôi chắc chắn vô cùng tự hào là khi bạn có thể thể hiện văn hóa của mình bởi vì một trong những điều khó hiểu của người da trắng ở Mỹ là bạn không thực sự có văn hóa. Rõ ràng, con cháu của bạn là người châu u nhưng không nhiều người có nền văn hóa của họ từ châu u vì có rất nhiều quốc tịch khác nhau trộn lẫn trong những quốc tịch được coi là người da trắng. Những câu khi bạn là người châu Á, họ biết bạn là người châu Á và những người da trắng luôn hào hứng khi thấy ngôn ngữ của bạn, văn hóa của bạn. Bạn được biết một điều gì đó mới mẻ, đó là điều mà tôi thực sự đánh giá cao ở những người da trắng. Họ rất yêu thích, tôn trọng các nền văn hóa vì vậy được nói với mọi người về nền văn hóa của tôi thật tuyệt vời.
NL: Bạn hiện đang học hoặc dự định học đại học? Bạn có một chuyên ngành cụ thể mà bạn muốn học không?
NL: Tôi vẫn chưa vào đại học, nhưng tôi chắc chắn đang xem xét nó. Tôi có kế hoạch học đại học.
NL: Tôi ước mình biết mình muốn học chuyên ngành gì, tôi đã khám phá rất nhiều thứ nhưng không có gì, khá bế tắc. Có lẽ, trong tưởng tượng, tôi muốn làm Khoa học Máy tính kết hợp với Pháp y nhưng tôi thực sự thích ý tưởng của Tư pháp Hình sự và Pháp y. Chỉ là không có gì đặc biệt.
NL: Đại dịch COVID-19 đã ảnh hưởng lớn đến giáo dục. Lớp học đối với bạn như thế nào? Ưu nhược điểm của giáo dục trực tuyến?
NL: Tôi có thể nói rằng tôi chắc chắn thuộc về những người thích cách ly hơn hầu hết bởi vì tôi có một cái nhìn tích cực và tôi thừa nhận những ưu điểm đã đến cho tôi khi không thể đến trường. Tôi đoán một số người trong số họ sẽ không phải thay lốp xe, trong đầu tôi, thức dậy không sớm nhưng thực sự là cùng một lúc. Đó là khía cạnh linh hoạt hơn. Có, có thời gian đồng bộ hóa mà bạn phải có mặt trong lớp học nhưng cũng không có thời gian đồng bộ hóa nào có thể hoạt động thực sự tốt với gia đình và tôi có thể chú ý hơn một chút đến các thành viên trong gia đình như giao tiếp và giúp đỡ gia đình đó là thực sự tốt đẹp. Nhưng rõ ràng là nó đã ảnh hưởng đến việc học như thế nào là tôi cảm thấy nội dung có thể được đưa ra nhanh chóng và dành nhiều thời gian hơn cho bài tập về nhà nhưng ít nội dung hơn có thể gây ra vấn đề vì trường của tôi là trường Tú tài Quốc tế (IB). Các bài kiểm tra cũng giống như AP nhưng đôi khi tôi cảm thấy như có nhiều yêu cầu hơn, nhiều bài kiểm tra cùng một lúc và rất nhiều quy tắc. Nó thực sự khó khăn vì có ít thời gian hơn cho lớp học thực tế và thậm chí là bài tập về nhà. Điều đó rất phức tạp nhưng tôi chắc chắn đánh giá cao thực tế là họ không tải tất cả trường học cùng một lúc và tất cả đồng bộ hóa giống như bạn sẽ làm nếu bạn đến lớp học vì tôi đã hết nhanh do lịch học; một giờ rưỡi cho mỗi lớp. Vì vậy, nó giúp ích cho lịch trình và tâm lý của tôi một chút và nó chỉ khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Rõ ràng, có một số khuyết điểm lớn. Các giáo viên đang cố gắng để học sinh đặt câu hỏi dễ dàng nhưng vẫn khó. Chúng tôi cũng đang tìm hiểu một nền tảng mới có tên là Canvas so với Google Classroom nên có rất nhiều thứ về công nghệ và không có nhiều sự trợ giúp trực tiếp. Họ đang cố gắng tìm chỗ cho điều đó nhưng không giống nhau. Vì vậy, tôi đã may mắn không gặp phải nhiều vấn đề nhưng có những người gặp phải vấn đề vì công nghệ không hoàn hảo. Có rất nhiều bản sửa lỗi và khắc phục sự cố mà nhiều người có thể không rõ.
NL: Bạn nghĩ gì về việc thiếu ngành Nghiên cứu Dân tộc / Mỹ gốc Á ở hầu hết các trường? Bạn đã bao giờ tự mình tìm hiểu về Thuyền nhân Việt Nam trong các lớp học lịch sử của mình chưa?
NL: Không, tôi không học về Thuyền nhân Việt Nam trong các lớp học của mình. Quan điểm của tôi về việc không có thêm các lớp học về nghiên cứu châu Á là tôi cảm thấy bối rối, buồn vì tôi ước tôi học được nhiều hơn về văn hóa của mình thông qua khía cạnh lịch sử ở trường học Mỹ vì đó là một cách nhìn khác và rõ ràng tôi muốn so sánh các nghiên cứu châu Á cho tất cả các nghiên cứu khác mà chúng tôi đã thực hiện nhưng tôi cũng thừa nhận rằng có quá nhiều lịch sử ngoài kia để tìm hiểu và bạn không thể bao quát hết được. Trong một thế giới lý tưởng, thật tuyệt khi có mỗi thứ một chút nhưng tôi hiểu rằng đôi khi lịch sử liên quan trực tiếp đến đất nước chúng ta được ưu tiên. Điều đó có lý nhưng tôi ước chúng ta tìm hiểu thêm về lịch sử châu Á hoặc thậm chí cụ thể là Việt Nam bởi vì họ có phần nào chạm đến các nền văn hóa khác.
NL: Có rất nhiều vấn đề trong cộng đồng châu Á và Đông Nam được coi là hơi cấm kỵ để thảo luận, chẳng hạn như sức khỏe tâm thần, bạo lực gia đình, tình dục, phá thai hay thậm chí là chính trị. Bạn đã bao giờ tham gia vào các cuộc trò chuyện hoặc các trường hợp liên quan đến những vấn đề này hoặc các vấn đề khác chưa? Chúng ta có thể thực hiện những bước nào để giúp xóa bỏ một số kỳ thị về những vấn đề này?
NL: Có, tôi có cho một số người trong số họ. Bởi vì tôi cũng đã suy nghĩ về những điều cấm kỵ của một số người khác và tôi cảm thấy rằng các cặp vợ chồng khác là vai trò giới và cách họ thay đổi theo thời gian cùng với xung đột, cờ bạc và bạo lực gia đình nhưng cũng lạm dụng và tất cả những thứ đó. Một ví dụ mà tôi có thể nghĩ đến khi mọi người thực hiện các bước đối với những vấn đề này rõ ràng là bằng cách giải quyết chúng ở nơi công cộng mà bạn không thể chạy từ đó. Một trong những ví dụ mà tôi đã thấy là cha xứ đã đưa ra những chủ đề này trong bài giảng, nơi mọi người phải ngồi xuống và lắng nghe, cố gắng tiếp thu những gì ngài đang giảng. Tôi nghĩ nó thực sự rất tuyệt vì tôi chưa bao giờ thấy ai đó đưa ra điều đó hoặc thảo luận về nó, nó chắc chắn là một điều cấm kỵ. Đối với những cách khác, tôi tin rằng chúng ta có thể bắt đầu phá vỡ những rào cản này bằng cách ai đó bắt đầu cuộc trò chuyện và ai đó giải quyết vấn đề đó và cá nhân tôi sẽ khuyên ai đó mà bạn cảm thấy khó khăn khi nói chuyện này. Đối với rất nhiều người, đó là gia đình. Điều kiêng kỵ đến mức ngay cả trong gia đình, tưởng chừng như cá nhân hơn, gần gũi hơn nhưng không phải vậy. Vì vậy, bạn chỉ cần ai đó bắt đầu nói chuyện và họ có thể dừng lại nhưng ít nhất họ đã bắt đầu và họ chỉ cần tiếp tục cho đến khi chủ đề được thảo luận.
NL: Các phương tiện truyền thông chính thống thường bị chỉ trích vì thiếu hoặc tầm thường miêu tả người châu Á và người Mỹ gốc Á. Bạn nghĩ sao? Diễn viên người Mỹ gốc Á hoặc người Mỹ gốc Á đầu tiên mà bạn nhớ đã thấy trên TV hoặc trên phim là ai?
NL: Tôi nghĩ điều đó rất đúng và nó khắc sâu vào đầu tôi đến nỗi tôi thường quên mất trường hợp đó. Tôi quên thực tế rằng tôi chưa từng xem người châu Á trên phim ảnh và trên các phương tiện truyền thông, tôi quên rằng không có nhiều thứ ở ngoài kia cho đến khi tôi xem một chương trình châu Á và tôi tự nghĩ: “Tôi không thể nhớ lần cuối cùng mình” đã thấy cái này. " Thành thật mà nói thì trông hơi kỳ lạ vì tôi không quen nhìn thấy người châu Á trong các chương trình truyền hình, phim ảnh hay trên các phương tiện truyền thông, điều này có lẽ rất tệ và kỳ quặc. Tôi nghĩ người châu Á sẽ là cuộc đua cuối cùng mà mắt tôi từng thấy và tôi nghĩ đó rõ ràng là một cách phân biệt đối xử với người châu Á. Bởi vì dù là người châu Á, mắt tôi cũng không quen với điều đó nên những người không có nhiều người châu Á trong cộng đồng của họ cũng như không có nhiều bạn bè châu Á. Không nhìn thấy người châu Á trên TV có thể rất thiên vị và có thể gây ra nhiều vấn đề.
NL: Ngày càng có nhiều người Mỹ gốc Á đang rèn luyện các con đường trong thể thao, nơi có thể là trên băng, trên sân bóng chày, võ đài hoặc bể bơi. Cuộc đua và / hoặc sắc tộc của một vận động viên có ảnh hưởng đến sở thích của bạn đối với một môn thể thao hay bạn là gốc rễ của ai không? Bạn có nghĩ rằng chủng tộc hoặc dân tộc của bạn có thể ảnh hưởng đến cơ hội “thành công” của bạn trong các môn thể thao chính thống không?
NL: À, tôi không xem thể thao nhiều nữa nhưng khi nghĩ lại khi tôi xem Thế vận hội, tôi nhớ mình đã tò mò về các cuộc đua liên quan đến tôi hoặc các quốc gia mà tôi biết rõ nhất hoặc có liên quan đến. . Vì vậy, về mặt người châu Á, tôi thực sự muốn - nó sẽ thôi thúc tôi xem người châu Á chơi thể thao nếu họ tham dự Thế vận hội hoặc những thứ tương tự. Nó thực sự thu hút tôi đến với người châu Á vì thực tế là họ không chỉ độc nhất mà còn liên quan đến tôi vì tôi là người châu Á, hơn hẳn các chủng tộc khác. Tôi không biết đủ để biết vì tôi không xem môn thể thao chính thống. Nếu tôi nghĩ về bóng rổ, có lẽ nhưng tôi không nghĩ có nhiều người châu Á chơi bóng rổ và một số môn thể thao khác nên tôi nghĩ rằng chủng tộc của tôi có thể đóng một vai trò trong đó. Nhưng, tôi nghĩ rằng nhiều thứ hơn về TV, phim ảnh và những thứ khác như diễn xuất mà tôi chắc chắn sẽ lo lắng về người châu Á.
NL: Bạn có tham gia hoạt động ngoại khóa hay câu lạc bộ nào không? Làm thế nào để Phong Trào Thiếu Nhi Thánh Thể Việt Nam (TNTT) giúp bạn trở thành con người của ngày hôm nay và trưởng thành hơn?
NL: Không phải bên ngoài trường học và nhà thờ vì có rất nhiều liên quan đến cả hai. Đối với nhà thờ, tôi sẽ hoàn toàn làm bất cứ điều gì đưa tôi vào tòa nhà. Gần đây tôi đã làm rất nhiều việc tình nguyện cho việc phân phát thực phẩm, đọc rất nhiều bài cho đại chúng và hát. Bất cứ điều gì liên quan đến nhà thờ, tôi nhất định sẽ làm. Ngoài giờ học, tôi học piano và luyện giọng. Tôi cũng tham gia vào dàn hợp xướng của trường nên có rất nhiều sở thích về âm nhạc. Gần đây tôi không tập thể thao nhiều. Tôi nghĩ đó là về nó. Tôi nghĩ TNTT là lớp tiếng Việt thứ ba đối với tôi, càng tốt vì rõ ràng, các bạn học được nhiều thứ nhưng mỗi năm lại khác. Khi tôi còn trẻ, tôi cảm thấy như chỉ được học về Chúa mà còn được chơi rất nhiều trò chơi, điều đó thật sự rất tuyệt. Sau đó, khi tôi chuyển lên trong “ngành” (được dịch là cấp độ hoặc chương), chúng tôi thay đổi màu sắc của khăn quàng cổ, cảm giác giống như một lớp học thứ ba hơn khi tôi học mọi thứ. Chắc chắn là dạy nhiều hơn nhưng cũng nhiều hơn trong cấu trúc liên kết. lên chiếc khăn quàng cuối cùng của mình, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một lớp học của trường Mỹ, nơi thật tuyệt vời. Năm nay, nó vui hơn một chút với việc cách ly khiến tôi ngạc nhiên. TNTT đã dạy tôi rất nhiều khái niệm học tập, rõ ràng là mã morse, semaphore luôn thực sự thú vị để linh hoạt hoặc thể hiện nhưng nó cũng dạy tôi về liên kết, các khía cạnh xã hội, các chuẩn mực xã hội là một môi trường khác. Nó chỉ dạy tôi nhiều nhất về thời gian và cách mọi người thay đổi theo thời gian, quan sát cách một cộng đồng phát triển và lớn mạnh cùng với nó.
NL: Bạn nghĩ cộng đồng Việt Nam phải đối mặt với những vấn đề xã hội hay kinh tế nào ngày nay? Hệ thống, chính phủ hoặc thành phố có thể giải quyết vấn đề này không?
NL: Với xã hội, tôi nghĩ nó sẽ bị che đậy bởi bị phân biệt đối xử. Tôi nghĩ rằng điều đó đã được khuếch đại một chút trong COVID 19 vì rõ ràng nó bắt đầu ở Trung Quốc và có rất nhiều lời xúc phạm ác ý đối với người Trung Quốc. Đối với kinh tế học, có lẽ tôi sẽ nói rằng rất nhiều người - rất nhiều người châu Á đến Mỹ thiếu giáo dục, vì vậy rào cản kinh tế sẽ là không có đủ giáo dục và sau đó không có tài chính để có được nền giáo dục trong tiềm năng đó. Tôi sẽ phải xem xét nó nhưng nếu có những chương trình để mọi người trở nên có học thức và thành công hơn, thì điều đó thật tuyệt. Bởi vì có một huyền thoại rằng ở Mỹ; bạn phải siêu giàu hoặc siêu nghèo vì không có nhiều thứ làm được cho tầng lớp trung lưu. Có rất nhiều người châu Á có thể được coi là tầng lớp trung lưu vì họ làm việc chăm chỉ, không nhiều nhưng đủ để thăng tiến và làm tốt. Có một chương trình giúp đỡ tầng lớp trung lưu cũng sẽ được áp dụng cho các chủng tộc khác.
NL: Bạn thấy một số khác biệt chính giữa thế hệ người Mỹ gốc Việt lớn tuổi và trẻ hơn là gì?
NL: Tôi nghĩ thực sự có rất nhiều giá trị cho bất kỳ chủng tộc nào, cách chúng ta thay đổi theo thời gian và các thế hệ trẻ luôn tiến bộ hơn nhiều. Vì vậy, người châu Á chắc chắn có giá trị lớn về việc nghiêm khắc và kỷ luật, chắc chắn sẽ có xung đột với rất nhiều người Mỹ năm 2020 không phân biệt chủng tộc muốn được tự do hơn và chọn con đường của chúng tôi. Chắc chắn có xung đột giữa kỷ luật, giá trị và một chút thứ bậc. Tôi đoán rằng sự thay đổi của niềm tin, sự nghiêm khắc và tự do - đó là khoảng cách lớn nhất mà tôi thấy giữa thế hệ cũ và mới. Cái mới luôn có khuôn mẫu là quá lỏng lẻo và cái cũ luôn có khuôn mẫu là tư duy quá chặt chẽ nên có hai mặt chính trị đi ngược lại nhau.
NL: Có điều gì chúng tôi chưa hỏi mà bạn muốn thảo luận không?
NL: Lời khuyên của tôi là thời thế đang thay đổi, cả hai bên đều phải học cách đối phó với điều đó. Cả hai bên phải học cách cởi mở và chấp nhận đối phương nhiều hơn và tất cả đều làm việc cùng nhau vì chúng ta đều ở cùng một đội.
English Transcript
Nguyễn Tú Linh Interview: October 17, 2020
Interviewer: Nhu Le
Nhu Le: Could you please introduce yourself and tell us where were you born and raised?
Nguyễn Tú Linh: Hi! My name is Linh or Tú Linh Nguyễn. I was born in Falls Church, Virginia but I grew up in Portland, Oregon.
NL: Where were your parents from? Were they both refugees or immigrants?
NTL: My parents are both from Vietnam. Yes, they are both refugees/immigrants.
NL: Do you know how and when they arrived in the United States?
NTL: I do not remember the name of the program that my mom went through. She is a Blasian, therefore she went through a program and arrived in the US when she was 16 years old. That would be during the year 1989. For my dad, I didn't know at first since both of my parents do not like to talk about their past lives a lot. By chance, when I did a school project where I was interviewing people, I interviewed my dad. From there, I learned a little background on his side of the story as well. He said he came to America in 1994, and he came through the H.O program.
NL: Did your parents ever talk about their experiences of being refugees/immigrants? What was said or not said? What was your reaction when you found out their story?
NTL: My mom is more of an open person. Though, since I interviewed my dad about his experience for a school project, I wanted to know more about him so I didn't get to learn about my mom quite yet. For my dad, what he ended up sharing with me for academic purposes, he talked about going by boats and all of the crazy elements that happen like not having enough food for a very long time and if your boat broke down then you would be doomed. Also, how some people were going crazy because of so many months at sea, they could become cannibalistic. He likewise talked about being in the Philippines for four years and his process of getting to the US and how he even got sent back because he was too old at one point. Then he got resent back to the US and he was lucky enough that his father was part of the Southern Military so he was able to come back here through the H.O. program. I thought that it was extremely crazy because I knew parents' lives were very hard in Vietnam but neither discussed the process to get over here and a lot of people said that it is really hard to get into the US which makes sense. Yet, I mostly thought that was because so many people wanted to get into the US. Besides all of the qualifications, I never thought of the physical danger, the life risk that might have brought to someone and the process such as waiting then coming back not grasping whether you would make it or not. All of that blew my mind and made me feel impressed cause my dad also speaks about having to swim to the boat which was tough because he had to carry someone.
NL: Have you lived in Oregon your whole life?
NTL: I was born in Virginia, then we moved to Michigan for a couple of years and I have lived here since I was three years old.
NL: Could you describe the neighborhood that you grew up in and ever since you moved to Oregon?
NTL: I have mostly lived in a neighborhood predominantly with Vietnamese people. It's nice because you have the opportunities to get to know the ones around you in your culture. However, there are also obviously a bunch of other races. If I'm honest, then the neighborhood that I lived in was somehow sketchy. Currently, I have moved up a couple of blocks in the past years. I live near a very nice park. People like to bring their pets there and it creates a community. Though during the night time it can be a little creepy since sometimes homeless people are nearby. Some people like to smoke in the park, which is not good. Back then, my house was behind Springwater Trail which is a humongous trail. People bike around which is fun but I never get to go because it is not safe. In the Springwater Trail, there's a big area of dried grass, creating an attractive view but it also caused fire at one point because people were not being careful. In general, my neighborhood is heavily Asian but it is also diverse and has interesting features like the snake pit, the park, or the trail etc.
NL: As a student who is a part of the Portland Public School (PPS), could you describe your experience?
NTL: The school experience was not the greatest but that is coming from more of the student perspective because our district does not have a lot of funding and we don’t have a good way to provide computers for everyone and technology-wise. At least with COVID 19, it's been nice that they can get computers for everyone who needs hotspots, wifi. Other than that, I feel like I went to one of the better schools in PPS so there weren't any fighting or dramatic events occurring. Everyone is academically motivated, the group of people that I interacted with worked hard to get good grades which have set me on a good path.
NL: Do you attend Vietnamese School as a child? What did you learn and do while you were there?
NTL: I attended Vietnamese School from kindergarten up until the end of 12th grade. From what I remember, we did a lot of “chính tả" (spelling test), we learned vocabulary here and there, writing, and we have done a lot of readings on top of chunks like poems, stories. The majority of the time, we focus a lot on those. I would say that sometimes we learn about the history of Vietnam, which is neat. I know about every aspect that you could cover in a Vietnamese class including holidays, traditions, and all about that.
NL: Knowing that a lot of students who attend Vietnamese School feel that they are being forced by their parents/guardians. Do you feel the same way?
NTL: Growing up, I did feel that I was forced to learn Vietnamese, go to Vietnamese School, and engage in Vietnamese class. Probably because I did not enjoy it, it gave me anxiety. I felt scared and pressured but nowadays I love Sunday school, and it is one of my favorite parts of the week. Hence now it is not at all something I am forced to do, I miss Sunday School ever since quarantine. It is not the fact that I ever felt like I had to do it in general, because I love learning about my language and culture. I know that I would never get that type of experience anywhere else. At the time, the structure wasn't quite working for me. Consequently, I was scared rather than excited. But now, I don't worry as much as before. I enjoy Vietnamese School right now, for sure.
NL: What was it like for you growing up as a Vietnamese American?
NTL: I know a lot of people experience discrimination, but fortunately, I never dealt with that issue a lot. I think some people think that I don’t look quite “Asian.” Even though they find out that I am Asian, I've been in a welcoming community where it's not a thing that I face; it doesn't change in any way. So, I have not experienced a lot about being specifically ‘Asian' but I have been asked questions by some people like, “What Asian are you?” Or if I did have experience any other discrimination, I probably do not remember and do not think much about it because it is known to me that I am American but I look different so I am Asian American which I have seen over the years of really interesting concepts. But stereotypes and stuff, I've heard that we are better with mathematics, piano, driving. That's what I have seen before but I have not seen any mean act played out against Asians so that is a nice thing. For my personal experiences, I have been lucky enough to say that my culture hasn't gotten in the way of anything. If anything, I have a lot of white friends being very excited about my culture and very curious when I speak my native language or when I talk about certain traditions but nothing negative for sure.
NL: What ways do your parents or your culture shape your identity?
NTL: Since my parents are the people who raised me, who I live with for all of my life; basically in every household, you pick up their tendencies, you learn lessons they teach you, and you follow it to find your path. You do it based on their guidance, we all enter this world not knowing anything and your parents are the first people that get to guide you. For me personally, my mom is a humongous influence for me. Sometimes, I believe her too much, her word is the law but it’s because she is a smart person and she always looks out for me. Moms are always right, that's just the law. Obviously, things that I enjoy are those that started because they push me in that direction or they change my outlook through school and one of the other influences. You create your own look but it still started from my parents. My parents shape my identity by shaping me through what I view, what I look at, what I believe, and such.
NL: What is the level of fluency for Vietnamese? Is there a language barrier issue within your family?
NTL: I would say that I am considered ‘fluent’ – I can write, read. I would not say that I am the scholarly, humongous, or newspaper level for sure but I can do the basics. Within the family, I would say that there is no barrier in the household because I can communicate well enough but if I don't understand something, then I can ask and they can communicate well enough, if they don't understand something then I can describe it well enough that they could understand. Since we kind of speak in both languages, my mom is fluent in English as well. So, it is not at all a language barrier. All of my family members could understand English so it’s not difficult obviously. If it were to be, there's other ways to communicate – body, visual, finding objects, or google but for the most part, we don't usually need to have this problem unless there's some special vocabulary in languages.
NL: Growing up in Portland, did you feel connected to the Vietnamese American community? Why or why not.
NTL: I actually did because there are a lot of Vietnamese people in Portland which is really lucky. Obviously, Our Lady of Lavang parish is humongous and they have people coming not only from Portland but also Beaverton, Vancouver, so many other places to go to church which even expand the Vietnamese Community even more. Since I feel like I have seen so many Vietnamese people here, a fair amount compared to other places that I could relate to especially through church.
NL: Was there a moment when you felt extremely ashamed or extremely proud to be Vietnamese?
NTL: Definitely, there's a moment that I feel ashamed to be Vietnamese or even Asian. Sometimes, rude nature and things we do where we aren't very civil or very nice mean we cut people off, and have too much competing. We're so used to the Asian nature of having to fight to survive especially back in the country or even here since a lot of families are poor and they need their kids to get the good education or better lives that were used to the competitive aspect, nature. Which is why there are a lot of kids who are very smart and stereotypical. I don't feel ashamed of being smart, it's healthy but sometimes we take it too far and we need to learn how to be more polite, that's definitely a shame. A time that I definitely am extremely proud is when you can show off your culture because one of the con of being white in America is you don't really have a culture. Obviously, your descendants are European but not a lot of people have their culture from Europe since there are a lot of different nationalities mixed in the ones that are considered as white. Verses when you are Asian, they know you're Asian and white people are always excited to see your language, your culture. You get to know something new, that is something I really appreciate of white people. They are very entreat, respectful to cultures so getting to tell people about my culture is awesome.
NL: Are you currently enrolled in or planning to attend college? Do you have a specific major that you want to study in?
NTL: I am not enrolled yet, but I definitely am looking into it. I do have a plan to attend college.
I wish I knew what I want to major in, I have explored a lot of things but nothing quite stuck. Probably, in imaginary land, I want to do Computer Science merge with Forensics but I am really into the idea of Criminal Justice and Forensics. Just nothing in particular.
NL: The COVID-19 pandemic has greatly impacted education. What have classes been like for you? Pros and cons of online education?
NTL: I would say that I am definitely on the end of people who enjoy quarantine more than most because I have a positive outlook and I acknowledge the pros that have come for me to be able to not be in school physically. I guess some of those would be not having to change tires, in my head, waking up not as early but it's really the same time. It is more of the flexibility aspect. Yes, there is a synchronization time where you have to be on the call of class but there's also not a synchronization time that can work really well with family and I could pay attention a little bit more to family members like communicating and helping out the family which is really nice. But obviously how it effected learning is I feel the content can be given as quickly and more time is spent on homework but less content is covered which might be problematic since my school is an International Baccalaureate (IB) school. The tests are the same as AP but sometimes I feel like there are more requirements, a lot of testing at once and a lot of rules. It's really tough since there's less time for actual class and even homework. That is very complicated but I definitely appreciate the fact that they're not loading school up all at once and all synchronize like you would if you went to the classroom because I was drained really fast due to the school schedule; an hour and a half for each class. Therefore, it helps with my schedule and mentality a bit and it just makes me feel better. Obviously, there's some big cons. The teachers are trying to make it easy for students to ask questions but it's still difficult. We are also learning a new platform called Canvas versus Google Classroom so there are a lot of technological things and not a lot of in person help. They're trying accomodate for that but it’s not the same. So I've been lucky to not have been running into a lot of problems but there are people who run into problems because technology isn't perfect. There's a lot of fixes and troubleshooting that might not be apparent to a lot of people.
NL: What are your thoughts on the lack of Asian American/Ethnic Studies in most schools? Did you ever personally learn about Vietnamese Boat People in your history classes?
NL: No, I did not learn about Vietnamese Boat People in my classes. My views on not having more classes on Asian studies is I've been bummed, sad because I wish I learned more about my culture through historical aspect in American school since it's a different way of looking at things and obviously I want to compare Asian studies to all of the other studies we've done but I also acknowledge that there's so much history out there to learn and you can’t cover it all. In an ideal world, it's nice to have a little bit of each but I understand sometimes that the history which is directly related to our country is prioritized. That makes sense but I wish we do learn more about Asian history or even specifically Vietnamese because they do touch other cultures somewhat basically.
NL: There a lot of issues in the Asian and Southeast communities that are considered a bit taboo to discuss, such as mental health, domestic violence, sexuality, abortion or even politics. Have you ever been part of the conversations or instances involving these or other issues? What steps can we take to help remove some of the stigma from these issues?
NL: Yes, I have for some of them. Because I also was thinking about couple others taboos and I feel that couple others are gender roles and how they are changing in time along with the conflict, also gambling and domestic violence but also abuse and all that stuff. An example that I can think of when people take steps towards these issues is obviously by addressing them in public where you can't run from that. One of the examples that I have seen would be the parish's priest who brought up these topics in homily where people have to sit down and listen, trying to absorb what he was preaching. I thought it is really cool because I've never seen someone bring that up or discuss it, it is definitely a taboo. For other ways, I believe we can start to break these barriers by someone starting the conversation and someone addressing it and I would personally advise someone who you find it difficult to talk to about this. For a lot of people, it's family. It is so taboo that even in the household, it appears to be more personal and more close but it's not. So, you just need someone to start talking and they may be shut down but at least they started and they just need to keep going until the topic is discussed.
NL: Mainstream media has been often criticized for its lack of or trivialized portrayal of Asians and Asian Americans. What do you think? Who was the first Asian or Asian American actor or media personality you remember seeing on TV or in the movies?
NL: I think it is very true and it's so engrained, kind of brainwash in my head that I often forget that’s the case. I forget about the fact that I haven't seen Asian in movies and in the media, I forget that there's not a lot out there until I see an Asian show and I think to myself, “I can't remember the last time I've seen this.” It kind of looks weird to the eyes to be honest because I'm not used to seeing Asian in TV shows, movies, or the media which is probably very bad and odd. I think Asian would be the last race my eyes are used to seeing and I think that's obviously a way of discriminating against Asians. Because even as an Asian person, my eyes aren't even used to it so neither are those people who do not have many Asians in their community or don't have a lot of Asian friends. Not seeing Asian on TV can be very biased and can cause a lot of problems.
NL: More and more Asian Americans are forging paths in sports, where it can be on ice, on the baseball field, in the ring, or swimming pool. Does an athlete's race and/or ethnicity influence your interest in a sport, or who you root for? Do you think that your race or ethnicity may influence your chances of “making it" mainstream sports?
NL: Well, I don't watch sports a lot anymore but when I think back when I watched the Olympics briefly, I remember being curious about the races that are most related to me or countries that I know the best or have a connection to. So actually in terms of Asians, I would actually like to - it would entreat me to watch Asians play sports if they were in the Olympics or things like that. I am actually drawn to asian athletes because of the fact that they're not only unique but they are also related to me because I am Asian, on top of other races. I don't know enough to know because I don't watch mainstream sports. If I think about basketball, I don't think there's a lot of Asians in basketball and certain other sports so I do think that my race might play a role in it. But, I think it's more of TVs, movies, and other things like acting that I would worry about Asians for sure.
NL: Do you participate in any extracurricular activities or clubs? How does Vietnamese Eucharistic Youth Movement (TNTT) help you become who you are today and become more mature?
NL: Not outside of school and church because there's so much involved in both of them. For church, I will do absolutely anything that gets me in the building. I've done a lot of volunteering for food distribution, doing a lot of readings for masses lately and singing. Anything that has to do with church, I will definitely do it. Outside of school, I take piano and voice lessons. I also participate in school choir so there's a lot of musical interests. I haven't been doing a lot of sports lately. I think that's about it. I think TNTT has been a third Vietnamese class to me, for the better because obviously, you learn things but it's different every year. When I was younger, it felt like only learning about God, but we also played a lot of games, which is really nice. Then when I move up in “ngành" (translated as level or chapter), we change scarves color, it feels a lot more like a third class when I learn things. Definitely more teaching but also more in a bonding structure. Until I moved up my final scarf, I felt like I was in an American school class where it is very enlightening. This year, it is a bit more fun as well with quarantine which was definitely to my surprise. TNTT has taught me a lot of learning concepts, obviously morse code, semaphore which is always really fun to flex on or show off but it also taught me about bonding, social aspects, social norms which is another environment. It just taught me the most about time and how people change over time, watching how a community grow and grow along with it.
NL: What social or economic issues do you think the Vietnamese community faces today? Can the system, government, or city resolve this problem?
NL: With social, I think it would be covered by being discriminated against. I think that was a little bit amplified during COVID 19 since obviously it started in China and there’s a lot of mean insults towards Chinese people. For economics, I would probably say that a lot of people - a lot of Asians coming into America lack education so the economic barrier would be not having enough education and then not the finance to get education in that circle potentially. I would have to look into it but if there are programs for people to become educated and be more successful, then that would be great. Because there's a myth that in America; you have to be super rich or super poor because there's not a lot of things done for the middle class. There's a lot of Asians that could be considered middle class because they work hard, there aren't many but enough to advance and do well. Having a program to help the middle class would be applied to other races as well.
NL: What are some major differences you see between older and younger generations of Vietnamese Americans?
NL: I think a lot of the values for any races really, how we're changing over time and the younger generations are always much more progressive. So, Asians definitely have big values on being strict and being disciplined, there's definitely a conflict with a lot of 2020 Americans regardless of race wanting to be more free and choose our path. There's definitely a conflict between discipline, values, and a bit of hierarchy. I guess the change of beliefs, strictness and freedom - that's the biggest gap that I see between the older and new generations. The new always have the stereotype of being too loose and the old always have the stereotype of being too close minded so there's two sides of politics going at each other.
NL: Is there anything we haven’t asked about that you’d like to discuss?
NL: My piece of advice would be that times are changing, we both sides have to learn to deal with that. Both sides have to learn how to be open minded and more accepting of the other side and all work together because we're all on the same team.